Paul McCartney
Paul McCartney, sự nghiệp, bạn bè và the Beatles
Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2015The Beatles Việt Nam
Cuối tháng 4–2015, tại thành phố
Osaka (Nhật Bản), tour lưu diễn Out There của Paul McCartney đã diễn ra
được gần hai năm. Tour diễn đã thu hút gần hai triệu khán giả từ thủ đô
Montevideo (Uruguay) đến thành phố Winnipeg (Canada) từ Nashville (Mỹ)
đến Warsaw (Ba Lan). Và vẫn còn rất nhiều người tại Seoul (Hàn Quốc),
Marseille (Pháp) và Stockholm (Thụy Điển) háo hức chờ đợi anh đến biểu
diễn. Out There đã nối tiếp thành công của hai tour diễn trước đó là On
the Run và Up and Coming. Tôi có thể điểm lại những sự kiện trong quá
khứ để hiểu quá trình chinh phục thế giới không mệt mỏi của Paul nhưng
khó có thể đong đếm được nhiệt huyết và đam mê anh đã cống hiến ở mỗi
giai đoạn sự nghiệp. Mỗi buổi diễn của Paul có thể có đến 40 ca khúc ở
mọi giai đoạn trong sự nghiệp hơn 50 năm và kéo dài khoảng ba giờ. Từ
năm 1965, khi chỉ mới 23 tuổi, anh đã biểu diễn một lượng bài hát nhiều
như vậy và chính điều đó khiến nhiều người tự hỏi làm thế nào mà giờ đây
anh vẫn có thể làm được như vậy.
Thực tế thì Paul không hề tỏ ra mệt mỏi
hay muốn dừng lại. Paul McCartney thường có khoảng thời gian nghỉ khá
dài giữa mỗi điểm diễn. Và cũng lâu rồi anh không biểu diễn trước công
chúng. Vài năm trước, Paul trở lại sân khấu với ban nhạc cũ, đội ngũ
nhân viên cũ, những người bạn và kịch bản chương trình cũ. Anh biểu diễn
những ca khúc đã làm nên tên tuổi và mang lại sự giàu có cho mình. Có
thể bạn và hàng triệu người khác trên thế giới đều biết hoặc thuộc nằm
lòng những bài hát ấy. Ai lại không biết đoạn mở đầu của ca khúc
Yesterday chứ?
Lúc 7 giờ sáng ngày 20–4–2015, khi
chuyến bay của Paul đáp xuống sân bay quốc tế Kansai (Nhật Bản) thì đã
có một đám đông người hâm mộ cuồng nhiệt chờ sẵn. Sự cuồng nhiệt này
không chỉ mới diễn ra gần đây mà đã có từ những năm 1960. Bất cứ lúc nào
Paul xuất hiện đều tạo ra sự chú ý của mọi người với một đám đông ồn ào
chen lấn, xô đẩy nhau. Thật khó có thể cảm nhận được không khí của đám
đông khoảng 500–800 người chờ đợi Paul tại sân bay khi xem qua đoạn
video mà Stuart Bell quay bằng điện thoại. Có một điều tôi chắc chắn là
hầu hết bọn họ đã đội mưa để đón anh từ rất sớm. Họ cầm những biểu ngữ
tự làm với những dòng chữ như: “Anh là thần tượng của tôi” hay “Cảm ơn
Paul vì đã quay lại đây”… Khi anh xuất hiện từ xa, đám đông bắt đầu la
hét, vỡ òa vì xúc động và cực kỳ phấn khích. Bước ra khỏi khoang máy bay
cùng vợ mình là Nancy, Paul mặc trang phục thường ngày với quần jeans
tối màu, áo sơ-mi trắng, áo khoác denim và đeo kính râm. Anh mang chiếc
đàn violin bass guitar hiệu Hofner, một đặc điểm nhận dạng của anh kể từ
khi trình diễn trong chương trình Royal Variety vào năm 1963. Cây đàn
Hofner cùng Paul và trợ lý John Hammel đi lưu diễn khắp nơi và có hẳn
một ghế riêng.
Trước khi đến Nhật, Paul đã tham gia
buổi lễ vinh danh người anh em cũ trong ban nhạc The Beatles, Ringo
Starr, ở Rock and Roll Hall of Fame tại Cleveland (Mỹ). Anh kể rằng mình
đã ngủ trên máy bay và cảm thấy thoải mái, thư giãn khi đến sân vận
động Kyocera Dome để chuẩn bị cho buổi diễn trước 55.000 khán giả vào
ngày hôm sau. Lịch làm việc khi đi tour của Paul được sắp xếp rất kỹ
lưỡng. Anh sẽ ăn sáng, tập thể dục, sau đó có thể là đi massage rồi họp
với các cộng sự. Nếu thời tiết tốt và tình hình an ninh thuận lợi, Paul
có thể đạp xe đi dạo ở khu vực gần khách sạn. Trong trường hợp khách sạn
ở gần bến cảng, anh sẽ đi dạo bằng thuyền. Hôm nay, Paul sẽ có buổi tập
chương trình với ban nhạc, sau đó anh sẽ dùng bữa tối với vợ và một vài
người bạn trong nhóm sản xuất. Buổi chiều ngày hôm sau sẽ là buổi tổng
duyệt chương trình. Khi gần đến giờ diễn, Paul sẽ rút vào phòng thay đồ
để xem vài chương trình giải trí trên ti-vi. Sau buổi biểu diễn, anh sẽ
đi uống vài ly, ăn tối rồi đi ngủ. Sáng hôm sau, anh sẽ dậy sớm để đến
Tokyo chuẩn cho buổi biểu diễn tiếp theo.
Khi tôi hỏi Paul rằng động lực nào khiến anh làm việc liên tục trong nhiều năm như thế, anh đáp: “Đó là những công việc và cũng là cuộc sống của tôi”.
Đôi khi tôi không biết phải hỏi Paul điều gì vì cuộc sống và sự nghiệp
của anh đều đã đầy trên mặt báo. Tệ hơn nữa, những câu trả lời gượng ép
thường dài dòng và chán ngắt. Paul thuộc týp người hoạt ngôn và có tài
kể chuyện. Những cuộc trò chuyện với anh thường chậm rãi nhưng không thể
ngừng lại được. Bạn khó có thể điều khiển được nội dung cuộc trò chuyện
theo ý mình. Nếu không chủ động ngắt lời, Paul sẽ nói liên tục không
thôi. Để buổi phỏng vấn tốt đẹp, bạn cần phải ngắt lời anh để chuyển
sang câu hỏi tiếp theo dù điều đó có phần lỗ mãng.
Để thực hiện bài viết này, tôi
phải gặp Paul McCartney hai lần. Mỗi buổi phỏng vấn của tôi kéo dài hơn
30 phút một chút và đó là một ngoại lệ vì mỗi buổi phỏng vấn tiêu chuẩn
chỉ dài 20 phút. Thậm chí nhiều người phải phỏng vấn qua điện thoại.
Buổi phóng vấn đầu tiên được thực hiện ở Osaka.
ESQUIRE (ESQ): Hiện giờ, anh không cần tiền,
cũng chẳng cần danh tiếng. Điều gì đã khiến anh tổ chức những buổi biểu
diễn ở Nhật thay vì ngồi nhà nghỉ ngơi?
PAUL MCCARTNEY (PM): Có ba lý do: tôi thích làm
việc, đó là công việc của tôi và tôi đến đây vì các khán giả. Khi hát,
tôi cảm nhận được sự cổ vũ nồng nhiệt và tán dương của họ. Ai mà chẳng
thích cảm giác đó chứ? Thêm nữa là ban nhạc chơi rất tuyệt. Tôi nghĩ là
chỉ có ba lý do nhưng giờ đã có khoảng bảy lý do rồi. Một nguyên nhân
khác là tôi cần phải tập luyện lại mấy bài hát của mình nữa.
ESQ: Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc giải nghệ à?
PM: Anh đang nói đến chuyện nằm ở nhà và xem
ti-vi à? Hay là làm vườn, chơi golf? Mấy thứ đó không hợp với tôi. Mấy
chục năm trước, người quản lý cũ của tôi từng khuyên tôi nên giải nghệ
lúc 50 tuổi vì anh ta nghĩ lúc đó tôi sẽ không còn bảnh bao nữa. Tôi
cũng cho rằng anh ta có thể đúng. Nhưng đến giờ tôi vẫn thích công việc
sáng tác và biểu diễn.
ESQ: Vì anh cảm thấy mình còn nhiều điều muốn thể hiện?
PM: Tôi đã cống hiến và đạt được nhiều thành
công. Nhưng đôi khi tôi thấy như thế vẫn chưa đủ và mình có thể làm tốt
hơn nữa. Có thể tôi sẽ sáng tác những ca khúc hợp thời hơn. Những suy
nghĩ như thế sẽ đẩy bạn tiến xa hơn trong sự nghiệp.
ESQ: Tôi thấy nhiều người nói viết những ca khúc vui khó hơn ca khúc buồn. Điều đó có chính xác không?
PM: Những tư tưởng như vậy sẽ bóp chết sáng tạo
nghệ thuật. Tôi không đồng tình với suy nghĩ đó vì chúng ta vẫn có những
ca khúc vui nhộn rất hay. Vấn đề không nằm ở ca khúc đó vui hay buồn mà
nằm ở sự tự mãn. Sự tự mãn là kẻ thù của người làm nghệ thuật. Họ phải
luôn nghĩ rằng mình có thể làm tốt hơn vào ngày hôm sau. Đó là cách giúp
chúng ta tiến bộ hơn.
ESQ: Một buổi biểu diễn kéo dài đến 3 giờ với 40 ca khúc có phần hơi bất thường.
PM: Buổi diễn của Bruce Springsteen còn dài hơn như vậy nữa. Đơn giản là vì chúng tôi có rất nhiều ca khúc để hát.
ESQ: Trong quá khứ, sự nghiệp của anh ảnh hưởng
nhiều bởi tên tuổi của The Beatles. Anh đã không chơi nhạc The Beatles
trong nhiều năm qua. Đã có những thay đổi gì sau khi nhóm tan rã?
PM: Sau khi The Beatles tan rã, tôi thành lập
nhóm Wings. Lúc ấy, tôi luôn tự nhủ: “The Beatles đã là chuyện quá khứ.
Mình phải bỏ hết những chuyện cũ và làm lại từ đầu”. Tuy nhiên, đó là
một việc làm mạo hiểm và những người làm công tác quảng bá không thích
điều đó chút nào. Họ luôn cố gắng thuyết phục tôi hát bài Yesterday vào
cuối chương trình và câu trả lời luôn là “ Không”.
ESQ: Nếu khán giả yêu cầu bài Yesterday?
PM: Dĩ nhiên vẫn có người muốn nghe ca khúc đó.
Tôi thường đáp lại họ rằng: “Thật tiếc là tôi không thể đáp ứng yêu cầu
của các bạn. Tôi không muốn dựa vào danh tiếng của the Beatles mãi”.
ESQ: Anh đã sáng tác nhiều bài hát mang tính tự
sự. Những bài đó được nhiều người yêu thích vì họ biết chúng được viết
về ai, như Let It Be là về mẹ anh, Maybe I’m Amazed về Linda. Anh có
nghĩ về người thân khi đang trình diễn những bài đó không?
PM: Không phải lúc nào cũng thế. Tôi biểu diễn
những bài đó vì nó là một bài hát hay. Như khi tôi hát Let It Be, tôi
không nghĩ về mẹ mình. Nhưng có một điều tôi chắc chắn là khán giả sẽ
nghĩ đến nhiều điều khác. Nếu có 50.000 người tham dự buổi biểu diễn thì
sẽ có đến 50.000 suy nghĩ khác nhau.
ESQ: Có nghĩa là anh không thực sự đồng điệu với cảm xúc của khán giả?
PM: Hầu như là vậy. Nếu bị cảm xúc lấn át thì
bạn chỉ có thể khóc mà không hát được. Nhưng cũng có lúc tôi tìm được sự
đồng cảm nơi khán giả. Như khi thấy một khán giả khóc lúc tôi đang biểu
diễn thì nó có thể làm tôi vỡ oà trong cảm xúc. Những lúc bình thường,
đó chỉ đơn thuần là một bài hát, nhưng ở một mức độ nào đó thì nó mang ý
nghĩa rất lớn đối với tôi. Tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy một cô gái
khóc òa lên khi tôi hát. Tôi nghĩ bài hát đó rất có ý nghĩa với cô ấy.
Lúc đó, tôi không chỉ là một ca sỹ mà còn làm được nhiều hơn thế.
ESQ: Khi phỏng vấn các nghệ sỹ, tôi thường hỏi
họ tâm đắc câu hát nào nhất vì nó có thể nói lên rất nhiều điều về họ.
Tôi không biết có nên hỏi anh câu đó không bởi anh đã viết quá nhiều bài
hát?
PM: Anh có thể thử.
ESQ: Anh thích câu hát nào nhất?
PM: Why don’t we do it in the road.
ESQ: Ồ, tôi không nghĩ anh sẽ chọn câu đó mà là
một câu hơi “sến” như “And in the end, the love you take is equal to the
love you make”. Đó cũng là câu cuối cùng trong bài hát cuối cùng của
The Beatles. Tôi nghĩ đó là một câu mang nhiều ý nghĩa.
PM: Câu đó chỉ chợt nảy ra trong đầu tôi khi
đang sáng tác như nhiều bài hát khác thôi. Có nhiều người hỏi tôi: “Anh
nghĩ gì về The Beatles?”, tôi cảm thấy tự hào về nhóm vì chúng tôi đã
mang đến cho mọi người nhiều thông điệp có ý nghĩa tốt. Còn bây giờ thì
tất cả đã hết. Chúng ta kết thúc buổi trò chuyện ở đây nhé. Đừng cố day
dưa chuyện đó nữa.
Lúc này, Paul chào tôi rồi đi ra
phía hậu đài. Thay vì tìm một ai đó làm cầu nối để cố trò chuyện với
Paul thêm một lúc nữa thì tôi đứng đó xem anh tập dợt chương trình.
Một tháng sau, tôi gặp lại Paul McCartney
để chụp bộ ảnh trong bài viết này ở khách sạn Rosewood London, Anh
quốc. Hôm ấy, anh mặc một bộ suit tối màu, áo sơ-mi trắng. Chúng tôi trò
chuyện trong lúc ăn nhẹ và Paul vẫn hoạt ngôn như mọi khi. Trong lần
gặp này, tôi quyết định dẫn dắt câu chuyện thật nhanh để có thể hỏi được
càng nhiều thông tin càng tốt trong vòng nửa giờ. Tôi đã cắt ngang câu
chuyện của Paul để chuyển sang chủ đề khác nhiều lần và anh cũng “chống
trả” khá quyết liệt. Cuối cùng thì chúng tôi đã trò chuyện suốt 40 phút.
Tôi thấy Paul là một người vui vẻ, thẳng tính, khó đoán, hơi cộc cằn
nhưng cũng rất nhiệt tình. Nếu bạn không thích Paul McCartney thì chắc
bạn có vấn đề rồi.
ESQ: Cuộc sống của anh như thế nào trước khi nổi tiếng?
PM: Tôi không thể vào bất kỳ câu lạc bộ đêm và
chẳng ai để ý đến tôi. Tôi cũng chẳng có tiền. Tôi nhớ hết mọi thứ trong
đời mình và đặc biệt là lúc còn bé. Sau đó, tôi gia nhập The Beatles và
tìm cách để trở nên nổi tiếng.
ESQ: Có khi nào anh cảm thấy hào quang của sự nổi tiếng không tốt đẹp như mong đợi?
PM: À, cũng có chứ. Sự nổi tiếng mang lại nhiều
điều phiền phức nhưng cũng có nhiều thứ rất tuyệt. Dù gì thì chúng tôi
cũng đã được cảnh báo trước. Khi tên tuổi của chúng tôi bắt đầu đi lên
thì chúng tôi phải lựa chọn liệu có nên tiếp tục phát triển hay không.
Điều này làm tôi nhớ đến nữ minh tinh Marilyn Monroe vì sự nổi tiếng có
thể mang đến kết cục rất bi thảm. Nhưng có lần chúng tôi đến Hy Lạp biểu
diễn và phát hiện không nhiều người biết đến tên tuổi của nhóm. Chúng
tôi có thể đi chơi với một nhóm nhạc ở khách sạn và họ chẳng biết The
Beatles là ai cả. Nhưng khi chúng tôi trở lại Hy Lạp sau đó một thời
gian thì mọi chuyện đã khác.
ESQ: Nhiều người phải vật lộn với sự nổi tiếng và bị nó hạ gục. Nhưng anh lại kiểm soát nó khá dễ dàng.
PM: Ở một mức độ nào đó thì có thể nói là vậy.
Nếu bạn gặp trở ngại trong cuộc sống như lúc the Beatles rã nhóm, những
hào quang trong quá khứ sẽ trở thành một cơn ác mộng kinh hoàng vì bạn
không có cách nào thoát ra khỏi nó. Đó là lúc nó vật ngã bạn. Có những
người đã bị đánh gục dù cuộc sống của họ khá phẳng lặng.
ESQ: Hay là do họ không chịu được sự soi mói, chú ý thái quá của công chúng?
PM: Tôi không lo mấy chuyện đó. Với tôi, sự nổi
tiếng là điều tôi thích và muốn có được. Tôi không ngại bị người khác
chú ý và thường nghĩ: “Mình nổi tiếng và đó là con đường mình đã chọn.
Không được đổ lỗi cho ai khác”. Mọi thứ sẽ tốt đẹp nếu bạn biết cách tận
hưởng nó. Nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra thì phải giải quyết nó ngay.
ESQ: Anh xuất thân từ một gia đình bình thường ở Liverpool phải không?
PM: Một gia đình nghèo thì chính xác hơn.
ESQ: Nhiều người nói vào thập niên 1960, xã hội không phân chia giai cấp. Điều đó có chính xác không?
PM: Tôi không nghĩ như vậy nhưng đó là thời kỳ
xã hội phát triển theo hướng không phân biệt giai cấp. Thời đó, bạn có
thể gặp và trò chuyện với bất kỳ ai như nhạc sỹ, họa sỹ, các nhà quý tộc
hay nhà soạn kịch. Không ai màng đến chuyện giai cấp, nghề nghiệp cả và
đó cũng là điều tôi thích. Dù vậy, giới quý tộc vẫn luôn là tầng lớp
cao nhất trong xã hội.
ESQ: Anh đã được phong tước hiệp sỹ. Anh có thấy mình thuộc về giới quý tộc?
PM: Không hẳn là thế. Tôi không giao thiệp với
giới quý tộc nhiều lắm. Khi được phong tước hiệp sỹ, tôi nghĩ mình sẽ
phải tham dự nhiều sự kiện xa hoa với những quý ông, quý bà khác. Nhưng
vấn đề là những người phụ nữ khiến tôi bị thu hút lại không hứng thú với
việc theo đuổi những địa vị cao trong xã hội.
ESQ: Dù thích hay không thì anh vẫn được xem là
một “bảo vật quốc gia”. Điều đó có thể khiến người ta cảm thấy tự mãn,
lười cống hiến rồi trở nên nhạt nhòa.
PM: Chính xác là vậy. Ca sỹ Bob Geldof đã không có thêm sản phẩm nào khác sau khi được phong hiệp sỹ.
ESQ: Tên tuổi của anh và John Lennon luôn đi đôi với nhau?
PM: Tôi hy vọng là vậy.
ESQ: Đôi khi tôi thấy anh không mấy thoải mái khi bị so sánh rằng John giỏi hơn mình.
PM: Đúng thế. Tôi luôn nhìn đời theo cách của
một người bình thường. Khi nhóm nhạc tan rã, chúng tôi trở thành những
nghệ sỹ độc lập. Mỗi người theo đuổi sự nghiệp riêng của mình. Nó giống
như thời chúng tôi còn làm việc chung, các thành viên trong nhóm đều
bình đẳng. Nhưng điều đó đã biến mất khi John bị giết. Sự kiện đó đã
biến John thành một nghệ sỹ hy sinh vì nghệ thuật. Tôi cảm thấy ngán
ngẩm khi mọi người bắt đầu nhắc đến John như một đại diện duy nhất của
the Beatles mà quên mất những thành viên khác. Đúng là John có nhiều tác
phẩm tuyệt vời và cũng có không ít tác phẩm khá tệ. Nhưng sau khi bị ám
sát, anh được nâng lên một đẳng cấp khác. Mọi người bắt đầu ca ngợi
John và so sánh với tôi. Họ mang những tác phẩm tốt của John đi so sánh
với những tác phẩm tầm tầm của tôi.
ESQ: Nhưng vẫn có nhiều tranh luận về điều này vì tên người sáng tác luôn là Lennon – McCartney chứ không theo thứ tự ngược lại.
PM: Khi còn trẻ, chúng tôi luôn nghĩ cách để ghi
tên tác giả cho sáng tác của mình. Trong một buổi họp với Brian Epstein
và John, lúc tôi đến thì John và Brian nói: “Chúng tôi nghĩ rằng nên
chọn tên tác giả là Lennon và McCartney”. Tôi bảo họ: “Cũng được nhưng
sao không gọi là McCartney và Lennon?”. Cả hai đáp: “Tốt thôi, vậy chúng
ta sẽ chọn cả Lennon và McCartney, McCartney và Lennon”. Nhưng cái tên
kia chưa bao giờ được chọn và tôi cũng không mấy bận tâm. Đó là một
thương hiệu tốt như Rogers and Hammerstein. Nếu đặt là Hammerstein and
Rogers thì nghe không hay lắm. Mãi đến năm 1996, khi album Anthology
được phát hành, tôi thấy họ ghi phần tác giả là: “Sáng tác bởi John
Lennon và Paul McCartney”. Lúc đó đã không còn Lennon và McCartney nữa,
không còn thương hiệu nào nữa cả. Với Yesterday, John hầu như không tham
gia sáng tác và cũng không thành viên nào khác trong nhóm góp phần. Tôi
tự sáng tác và hát ca khúc đó. Nó không nằm trong bản thu âm của nhóm
và cũng không ai khác tham gia vào quá trình sản xuất. Tôi từng đề nghị
họ nên ghi phần tác giả là Paul McCartney và John Lennon trong các sáng
tác như bài Strawberry Fields, Nowhere Man, Penny Lane. Lúc đầu Yoko
Ono, vợ John, đồng ý nhưng vài ngày sau lại đổi ý và bảo rằng đó không
phải là một ý kiến hay. Điều đó làm tôi cảm thấy khó chịu vì một số tác
phẩm thành công như Yesterday ghi phần tác giả là John Lennon và Paul
McCartney rồi đặt ảnh của John ở phía trên. Tôi nổi điên vì điều đó
nhưng họ chẳng hề có ý định điều chỉnh lại cho đúng.
ESQ: Thật khó để anh có thể sáng tác ra những
bài hát có sức ảnh hưởng lớn như Yesterday, Hey Jude hay Let It Be một
lần nữa. Mà chắc cũng không ai có thể làm được như vậy.
PM: Chắc vậy. Khi sáng tác một ca khúc mới, ta
sẽ không muốn nó giống tác phẩm trước đó. Tuy nhiên, nó còn phụ thuộc
vào những yếu tố khác nữa. Những bài hát anh vừa đề cập đều được phát
hành dưới tên The Beatles, một trong những nhóm nhạc vĩ đại nhất mọi
thời đại. Giả sử đến tận bây giờ tôi mới phát hành bài Let It Be thì sẽ
chẳng mấy ai chú ý đến nó. Bạn sẽ rất khó để tạo ra một bài hát có cá
tính nhưng vẫn êm tai như chúng tôi từng làm. Nhưng điều đó cũng không
làm tôi nản lòng và ngừng sáng tác.
ESQ: Phải nói rằng the Beatles xuất hiện vào một
thời điểm rất đặc biệt. Thế giới sẵn sàng chào đón họ. Liệu một ban
nhạc nào khác có thể tạo ra được sức ảnh hưởng lớn như vậy nữa không?
Hay văn hóa thế giới đã thay đổi quá nhiều?
PM: Chúng tôi xuất hiện vào đúng thời điểm thiên
thời, địa lợi. Nhưng không thể bỏ qua yếu tố “nhân hòa” vì cả bốn thành
viên trong nhóm cũng rất tài năng. Chúng tôi cùng nhau chơi nhạc và tự
sáng tác. Liệu điều đó có thể lặp lại không? Tôi không biết chắc. Tôi
mong rằng chúng ta sẽ có những nhóm nhạc tài năng mới nhưng tôi thấy
điều đó rất khó xảy ra.
ESQ: Anh có cảm thấy mình may mắn không? Làm sao mà bốn người gặp nhau?
PM: Do duyên số cả thôi. Sau này nghĩ lại, tôi
nhận ra nhờ có số phận run rủi mà chúng tôi gặp nhau. Tôi thường thấy
John trên xe buýt trước khi quen anh ấy. Thật tình cờ là người bạn thân ở
trường của tôi quen biết John và giới thiệu chúng tôi với nhau. Chúng
tôi cùng thích bài Twenty Flight Rock. Tôi cũng gặp George Harrison trên
xe buýt và trò chuyện với nhau vài lần. Sau đó, chúng tôi học cùng
trường và cùng thích chơi guitar. Tôi mời John tham gia nhóm nhạc của
mình dù anh còn trẻ. Rồi chúng tôi gặp thành viên cuối cùng là Ringo
Starr.
ESQ: Anh có tin vào định mệnh hay sự sắp đặt của thượng đế không?
PM: Tôi không biết nữa. Nhưng đó là một điều rất
tuyệt vời. Bốn chàng trai sống ở ba khu vực khác nhau chắc sẽ không bao
giờ có cơ hội gặp nhau. Nhưng chúng tôi đã gặp và cùng làm việc với
nhau. Chúng tôi biết mình đặc biệt, khác biệt và có những thứ mà các
nhóm nhạc khác không có được. Đơn giản là thế thôi!
…
Dù tôi còn rất nhiều điều muốn
hỏi Paul nhưng thời gian cho buổi phỏng vấn đã hết. Tôi ra về với một ấn
tượng rất sâu sắc về Paul. Anh là một người thông minh, tràn đầy năng
lượng, nồng nhiệt và hào phóng nhưng cũng rất nhạy cảm và gai góc.
Esquirevietnam dịch
0 comments