George Harrison

Tưởng nhớ gã Beatles trầm lặng

Thứ Năm, 24 tháng 11, 2016The Beatles Việt Nam

Ngày 29 tháng 11 tới đây kỷ niệm 15 năm George Harrison từ giã cõi đời. Người ra đi để lại dấu chân cho những tấm lòng tìm về dù chỉ trong khoảnh khắc. Chắc chắn thời gian không xóa mờ được bởi người nghệ sĩ ấy có một tài năng và tấm lòng đáng quý.

Vâng, theo mình nghĩ, trong The Beatles, George Harrison là người sâu sắc và đáng yêu nhất. Cho nên, ngày George Harrison qua đời, Nguyễn đã viết trên Phố Văn số 14 tháng 12 năm 2001:


“George Harrison, cây guitar của The Beatles, vừa từ trần tại Los Angeles hôm Thứ Năm 29 tháng 11. 2001 sau bốn năm chiến đấu với bệnh ung thư. Báo USA Today, số ra ngày 3.12 viết: Các fans của anh nghe dội lên âm vang một cánh cửa đóng lại trên một thời đại huy hoàng đầy lý tưởng sáng tạo. Với họ, cái chết của anh cũng như cái chết của một người thân trong gia đình.

Một fan của Beatles viết về ngày George Harrison ra đi: Khoảnh khắc anh từ giã cõi đời tại thành phố Los Angeles, trong màu xanh tràn ngập những ngọn đồi xa, lúc trời đổ cơn mưa. Khi nghe tin anh qua đời, tôi thắc mắc không biết anh có ý thức được điều này. Có phải một trong những lý do khiến anh đến vùng Los Angeles không phải chỉ để tránh nhìn thấy cảnh những người mến mộ mình ở New York than khóc trước lúc chia tay mà là để được hưởng ánh nắng ấm áp một lần cuối. Trời nắng suốt cả một tuần lễ khi George Harrison có mặt ở Los. Một số những bạn mới đã đến chào từ biệt và tay trống Jim Keltner cho biết Harrison không có vẻ gì là một người bị bệnh ung thư -nụ cười và sắc diện người nghệ sĩ ngời sáng “như một hoàng tử”. Và khi chàng thở hơi cuối cùng vào một trưa của ngày Thứ Năm thì ánh sáng của bầu trời Los Angeles như chợt tắt. Mây kéo về đầy trời và bầu trời như tối lại, khi người nghệ sĩ thốt ra vài tiếng ngợi ca ánh nắng. Rồi chàng xuôi tay. Ngày hôm sau những đám mây đen bay đi, mặt trời trở lại và không khí chung quanh ngập tràn tưởng niệm một linh hồn dịu dàng đầy huyền thoại.

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjSaE8TxxgPWLsPEh9QD5MO_eoBGITr-DS_TOvDpw3RWdROaKoLv2EQpRrEdY891r3El1bs2u3YLILunUwdwj13c-l2FCmlMkehIetYHRAve_oCHf3AhW6hVxH-OM07R4oZzSLhoSNjHO0/s1600/114.jpg

“Anh ấy có một trái tim nhân hậu và luôn yêu người.” Ravi Shanker phát biểu. Còn George Martin thì nói rằng Harrison là một người bạn chân thật, một lòng một dạ yêu thương những người chung quanh và được mọi người yêu mến. “Anh ấy là một tâm hồn vĩ đại và đầy nhân bản, một con người đầy trí tuệ và cảm thông.” Bob Dylan nói.

Báo chí xác nhận George Harrison là thành viên ít nói, dễ thương nhất của nhóm Beatles. “Một gã Beatle trầm lặng,” George Harrison cũng tự nhận mình như thế. Anh tỏ ra khiêm tốn trước sự ngưỡng mộ của mọi người. “Thỉnh thoảng tôi có viết một ca khúc, nhưng tôi không phải là một người sáng tác nhà nghề. Nói đúng ra, tôi chỉ là một anh thợ làm vườn.”

Thế nhưng, mọi người đều yêu mến anh, say mê tiếng đàn guitar và những ca khúc anh đã viết ra. Những người đang đi tiếp con đường của Harrison đều tỏ lòng ngưỡng mộ và kính phục anh. Michael Jackson nói: “Tôi nghĩ đó là một tổn thất lớn cho thế giới âm nhạc. Anh là người viết ca khúc tuyệt vời. Tác phẩm Something vẫn là bài hát đẹp nhất của mọi thời.” Elton John, trong một buổi trình diễn tại New Hampshire, đã hát bản Your Song để tặng Harrison, như một ghi nhận về sự đóng góp của anh cho nền âm nhạc trong những năm qua. Các cựu thành viên Beatle, Paul McCartney và Ringo Starr, đều tỏ lòng thương tiếc người bạn một thời của mình.

Vâng, gã Beatle trầm lặng ấy đã ra đi. Ở đâu đó, những tâm hồn thủy chung đồng điệu đều nhớ đến chàng. Và bên một đống lửa nào đó người ta sẽ cùng hát “Here Comes the Sun”: Ơi em. một mùa đông rất dài và cô đơn và lạnh lẽo / như đã có từ nhiều năm nay / và rồi mặt trời lên / mặt trời lên / anh bảo thế là tốt… Và có lẽ George bằng lòng như thế.

Gã Harrison trầm lặng ấy, con người dễ thương và nhân bản ấy, đã hơn một lần tự cho mình không có gì ghê gớm, chỉ là người làm vườn, chăm bón hoa cỏ của nhân gian. Mọi việc rồi sẽ qua đi, danh vọng không là vầng dương cuốn hút tâm ý của con người. Chàng chơi guitar hồn nhiên, viết ca khúc cũng hồn nhiên. Khúc ballad Something trong Abbey Road một thời được yêu thích, và Frank Sinatra sinh thời thỉnh thoảng lại hát và cho rằng đó là tình khúc đẹp nhất của nhân gian. Rồi tới My Guitar Gently Weeps, If I Needed Someone và Here Comes the Sun… là những lời tự tình yêu dấu với đời, là giấc mơ của cây cỏ và người. Ca khúc cuối cùng ghi dấu chàng với nhóm The Beatles là All Things Must Pass. Mọi sự đều trôi qua. Cuộc đời như mây bay. Sau sự tan vỡ của nhóm The Beatles, chàng lẳng lặng đi con đường riêng của mình. Có lúc chàng chìm đắm trong trầm tư. Có khi xúc động trước nỗi đau khổ của nhân loại, chàng tổ chức ca nhạc từ thiện, mở đầu cho hoạt động của nhạc rock trong lãnh vực này. Năm 1971, thấy những người tị nạn Bangladesh chết đói trong những lều trại, chàng kêu gọi các bạn như Bob Dylan, Eric Clapton… trình diễn quyên góp cứu trợ. Và đó là Concert for Bangladesh. George Harrison cũng đã có lần tới Ấn Ðộ, cùng với John Lennon ngồi nghe sự im lặng của dòng sông. Chàng đã đưa âm thanh cây đàn sitar vào âm nhạc, và đã mở ra một hướng mới cho những người viết và chơi nhạc thế hệ sau chàng.


Trong mười năm cuối cùng của đời mình, Harrison sống xa ánh đèn sân khấu, Trong I Me Mine, cuốn tự truyện ghi chép những biến chuyển của đời mình, George Harrison viết: Tôi rất giản dị. Tôi không muốn hoàn toàn đắm mình trong thương giới vì tôi là người thợ làm vườn. Tôi trồng hoa và quan sát chúng lớn lên. Tôi không đi đến các câu lạc bộ để tiệc tùng. Tôi ở nhà và ngắm nhìn sông trôi.

Giản dị, trầm lặng, nhưng đầy cảm hứng nghệ thuật, George Harrison đã cùng với nhóm The Beatles của thập niên 60, 70 tạo nên tâm cảnh của một thời. Cả một thế hệ khóc cười theo họ, sống và yêu đương theo phong cách của họ. Một nhà báo viết trên tờ Dallas Morning News: “Thức dậy. Nhảy ra khỏi giường. Chải sơ đầu tóc. George Harrison đã chết. Bao nhiêu người trên thế giới này khóc và chìm vào cơn mơ khi họ nghe tin buổi sáng Thứ Sáu hôm ấy? Bao nhiêu người chụp vội lấy băng nhạc Beatles đem lên xe vừa lái đi vừa nghe trong xúc động bồi hồi…” Ban nhạc The Beatles đã hình thành một thế hệ và sẽ còn tiếp tục. Họ để tóc dài. Tuổi trẻ Mỹ để tóc dài. The Beatles chơi ma túy. Thanh niên Mỹ chơi ma túy. Khi nhóm The Beatles hát “Chúng ta cần tình yêu,” đám thanh niên tin vào họ. Và tình yêu thì không có chiến tranh. John Hendrx, Janix Joplin, Jim Morrison, John Lennon, rồi Harrison. Một thế hệ đang qua. Bây giờ chỉ còn lại Ringo Starr và Paul McCartney.


George Harrison ra đi… Mười lăm năm trôi qua. Những người bình thường vẫn cảm thấy chàng rất gần với họ. Trầm lắng và trầm tư, chàng gần với mặt đất và người, nhưng hồn chàng hòa trong vũ trụ. Tro than từ xác thân chàng đã tan trên nước sông Hằng, nơi chàng đã đến đó một lần để chìm trong suy tưởng.

TN

Bài Viết Liên Quan

0 comments

Bài Đăng Phổ Biến

Video Thành Lập FC - 6/12/2015