Cô thích đi bộ trời mưa, thích ăn kem khi se lạnh, thích cả xem phim nữa. Những sở thích thật lãng mạn khi có hai người, nhưng khi chỉ có một người, đó sẽ là một nỗi buồn kinh khủng.
Hà Nội lại mưa, những ngày mưa buồn da diết… Nắng đấy, rồi lại mưa đấy, thời tiết thay đổi chớp nhoáng chỉ trong vài tiếng đồng hồ. Buổi chiều vừa thở hổn hển vì nóng, mồ hôi ướt đầm lưng áo, đến tối đã gai người vì hơi lạnh từ những cơn mưa bất chợt. Trời đất ẩm ẩm ương ương, không biết thế nào mà chiều cho vừa ý.
Những giọt mưa lất phất, rơi và đọng lại lấm tấm trên bề mặt chiếc ô trong suốt. Cô ngước mắt lên nhìn từng hàng nước lăn chầm chậm theo viền vải, chờ đến lúc giọt nước nhẹ nhàng rơi xuống bàn tay. Rồi cô cười, nụ cười trống rỗng phảng phất chút buồn nhẹ như những bụi mưa…
Quán café sáng sớm thứ 7 vắng teo. Mọi người có lẽ vẫn còn muốn nán thêm một chút giữa chăn ấm và nệm êm, bù lại cho cả tuần mệt mỏi. Lại còn mưa nữa chứ. Trời man mát thế này, giấc ngủ lại càng thêm quyến rũ người ta. Cũng không rõ bao nhiêu thứ 7 rồi cô lại đến đây vào 8h sáng như thế, chỉ biết là có hôm trời rất nắng, có lúc gió mùa về, có ngày hơi se se lạnh, và có đợt trời mưa tầm tã như hôm nay. Ừ, chắc là cũng khá lâu rồi.
Cô dựng chiếc ô trong suốt của mình lại một góc, mỉm cười gật đầu chào anh chủ quán đang loay hoay xếp lại mấy giỏ hoa khô, nhẹ nhàng bước lên tầng hai, ngồi vào góc quen thuộc cạnh khung cửa sổ rộng nhìn ra một ban công nhỏ. Phía dưới, người ta vẫn hối hả tấp nập, dù rằng là sáng thứ 7, giao thông cũng giãn ra ít nhiều.
Hôm nay có phim gì hả anh? - cô hỏi, khi thấy anh chủ quán mang lên tách cacao nóng bốc hơi nghi ngút, bên cạnh là đĩa nhỏ cookies mới làm, mùi thơm dễ chịu. Hầu như sáng thứ 7 nào cô cũng ăn những thứ như thế này.
À, “The girl with the dragon tattoo”, phim ấy đang được khách yêu cầu nhiều lắm - anh trả lời, thủng thẳng để đĩa cookies bên cạnh tách cacao, xếp thêm một tập giấy ăn trắng xốp. Nâu nâu, trắng trắng, nhìn thật thích mắt. Giai điệu nhẹ nhàng của “Love” vẫn đang du dương. The Beatles là tình yêu chung của anh, của cô, và của tất cả những người đến quán này.
Không, em không bảo phim lúc 10h. Phim bây giờ cơ - cô cười, tiếng cười giòn như trẻ nhỏ, nhưng vẫn buồn. - em có bao giờ xem phim anh chiếu lúc 10h đâu, đông lắm - đang cười, cô xịu luôn xuống, đôi mắt cụp và tay mân mê viền tách cacao. Thế cô phải bảo anh trước chứ. Sang phòng chiếu mà nhìn, phim với máy anh để cả đấy, thích phim nào thì chọn.
Cô nhỏm ngay người dậy, bê khay bánh và cacao hí hửng đi sang căn phòng chiếu phim đối diện. Cô vẫn giữ một chiếc cookies giữa hai bờ môi, anh nhìn cô lắc đầu, trẻ con quá.
Không rõ anh tích trữ từ bao giờ mà nhiều phim đến thế. Cô hoa mắt với list phim dầy đặc trong ổ cứng của anh, chưa kể đến một hòm toàn những đĩa phim thuộc loại hiếm có khó tìm. “Một ngày thứ 7 với mưa ảm đạm, và mình thì đang thấy chán đời, xem gì nhỉ…”, một tay vẫn cầm chiếc cookies đã gặm quá nửa, một tay lướt trên những hộp đĩa, cô nheo mắt phân vân. Lúi húi một lúc, cô lôi ra một chiếc đĩa cũ, cho vào laptop rồi bật máy chiếu. Những công việc cô đã quá quen, cô làm một mình không cần ai giúp đỡ. Ôm một chiếc gối dựa trước ngực, đĩa cookies và tách cacao yên vị trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, cô thu mình nhìn những thước phim theo nhau hiện trên tấm phông trắng. Căn phòng rộng cửa sổ khép kín, chỉ mình cô với chiếc máy chiếu và những bộ phim. Gần như sáng thứ 7 nào cũng thế.
Đi qua phòng chiếu, khẽ khép lại cánh cửa vẫn đang để hở, anh thoáng nhìn thấy hình ảnh cô mắt chăm chú dán lên màn hình. Clark Gable cùng giọng nói quyến rũ đến chết người của anh ta đang nói một câu gì đó hài hước. Cô đang xem “It happened one night”. Anh nhún vai và lại lắc đầu. Anh biết thói quen của cô. Cô thích xem phim một mình vào buổi sáng trong lúc nhâm nhi cacao cùng cookies. Cô luôn đến sớm vì không thích phải chia sẻ một bộ phim với quá đông người, và khi xem phim, cô luôn ôm trước ngực một chiếc gối, mặt lạnh tanh không chút cảm xúc. Với những cô gái khác, họ dễ dàng nhỏ nước mắt trước những cảnh chia ly bi đát, cười lên thích thú với những đoạn vui nhộn, hay chí ít cũng nhăn mặt khi thấy máu me. Còn cô, phim tình cảm hay kinh dị, phim tài liệu hay phim hài, luôn là bộ mặt ấy, thái độ ấy, đôi mắt mở to dán chặt vào màn hình, không một cái nhếch mép hay nhíu mày. Người lạ mà thấy thì chắc hẳn tưởng cô đang nghĩ đến một điều gì khác đến đờ đẫn người đi, nhưng thực ra cô đang tập trung vào bộ phim lắm chứ, chẳng qua là cô không bộc lộ tí cảm xúc nào đấy thôi.
Anh biết cô từ ngày cô còn học cấp 3. Quán café cũ vốn của bác anh, mở ra dành cho những người yêu The Beatles ở Hà Nội. Một ngày hè đẹp trời, một con nhóc phóng xe đạp đến rối rít xin bác anh nhận vào phục vụ bàn, nó yêu The Beatles và nó muốn có việc làm thêm. Rồi nó được nhận. Con nhóc ấy chính là cô. Còn anh thì chỉ đến vào cuối tuần. Anh hay ngồi ở chiếc bàn gần khung cửa sổ rộng nhìn ra ban công nhỏ, phố xá tấp nập phía dưới. Anh đến để nghe 4 chàng trai Liverpool mà anh yêu quý, và ngồi một mình nhìn những dòng xe qua. Bẵng đi mấy năm, bác anh qua nước ngoài sống cùng con gái, để lại cho anh quán café này. Anh thành chủ quán, nhưng cô thì xin nghỉ việc. Từ lúc thành sinh viên, cô chọn cho mình những việc làm thêm người lớn hơn. Anh ở đây hầu như cả tuần, còn cô thì hay tới vào thứ 7, ngồi ở chỗ anh thích ngày xưa, nhìn dòng người và xe miết mải. Họ dường như đã hoán đổi vị trí. Anh sửa sang lại quán cho mới hơn, thêm vào vào chiếc bàn cùng gối bệt, chọn một phòng để chiếu những bộ phim khách yêu cầu vào hai ngày cuối tuần. Quán thay đổi đi đôi chút, nhưng The Beatles thì vẫn hát hàng ngày…
10h sáng. Khách bắt đầu tới đông, vài người đã hỏi anh phim đã sắp chiếu chưa. Họ lục đục kéo nhau vào căn phòng chỉ có mình cô lúc trước, chọn cho mình chỗ ngồi thoải mái rồi gọi đồ uống. Cô giúp anh bê đồ ra cho khách, công việc mà trước đây cô vẫn làm, rồi quay ra chọn một bản nhạc khác vui tươi hơn. “Octopus’s garden” nhé, thổi một chút rộn ràng cho ngày ảm đạm này, cô không muốn ai đến đây cũng mang tâm trạng u ám như cô.
Em đi đây anh ạ - cô chào anh, anh hình như đang tiếp chuyện với một cô gái trẻ. Cô ấy nói nhiều, líu lo như chim hót, anh chỉ kịp gật đầu trước khi cô cầm chiếc ô trong suốt bước ra ngoài. Trời vẫn mưa, mặc dù một góc trời mây đã hơi sáng hơn một chút.
Ngoài xem phim một mình, cô còn thích đi bộ một mình khi trời mưa. Tất nhiên là với một cái ô, cô không thích bị ướt, cũng không thích mùi cao su của những chiếc áo mưa. Cô mới mua chiếc ô trong này, nhìn nước lăn xuống từ đỉnh ô đến tận lòng bàn tay, thanh thản hơn rất nhiều. Cô bước thật nhanh vào giữa những vũng nước mưa đọng lại trên phố, khẽ thì thầm:
“Here comes the sun,
here comes the sun,
and I say
it's all right…”
Những giọt nước vẫn rơi, những vòng tròn loang loang trên mặt nước mà cô gái vừa bước qua…
Phải mất một lúc, khi khách đến thật là đông, anh mới dứt ra được khỏi cô gái có giọng nói líu lo như chim hót. Anh cũng chưa gặp ai như cô gái ấy, có khả năng nói vô cùng tận trong khi không chắc người đối diện có nghe hay không. Anh lau lại tách, cô ta nói. Anh rắc bột quế lên những tách cappuccino, cô ta vẫn huyên thuyên. Quán đông, phục vụ bàn phục vụ không kịp, anh bê đồ ra cho khách. Lúc ấy thì cô ta im lặng, ngắm nghía bộ móng mới làm. Anh quay lại, cô ta lại nói tiếp. Giá thử cô ta là một con chim thật, chắc anh không ngần ngại đem ngay con chim lắm điều này treo ra ngoài ban công, cho nó hót thi với còi xe dưới phố. May mà có ông khách quen đến hỏi chuyện, không thì không hiểu cô ta còn ở đây đến lúc nào. Lúc nãy cô đi vội quá, anh chưa kịp chào, trông cô hôm nay có vẻ buồn hơn mọi hôm…
Cô mua cho mình một chiếc kem ốc quế thật to, hai viên kem xếp chồng lên nhau nhìn thật thích mắt. Không để ý, lúc cúi xuống, một chút kem đã dính ngay lên chóp mũi cô. Cô vẫn đi, thấy người ta nhìn mình mới ngó vào cửa kính một cửa hàng ven đường và nhận ra điều này. Cô không buồn lau, dừng lại và dựa người vào mặt bên một tòa nhà. Mưa lác đác, và cô chỉ có một mình.
Trước đây cô không hề thích trời mưa. Cô yêu ánh nắng rực rỡ, thích những lúc trời cao và thật xanh. Cô chỉ ăn kem khi trời nóng vì cô hay bị viêm họng. Chỉ có một điều, khi xem phim lúc nào cô cũng có vẻ mặt lạnh tanh như thế. Có người đã nói với cô: "Em mà làm sát thủ thì hợp lắm đấy, không có chút cảm xúc nào.” Cô chỉ cười. Cô không có cảm xúc à ? Vậy mà cô đã dễ dàng để một người thay đổi cô, tạo ra cho cô những thói quen mới, mà khi người ấy đi rồi, cô không tài nào dứt chúng đi được. Đi bộ trời mưa, ăn kem, xem phim, những việc vô cùng lãng mạn khi có hai người, nhưng nếu chỉ có một người, đó lại là một nỗi cô đơn kinh khủng. Cô bình lặng chấp nhận chúng, như những mảnh ghép mới của cuộc sống, những mảnh ghép chắp vá bù lại một lỗ hổng mà cô đang cố vùi sâu. 1 năm rồi đấy, cô khẽ thở dài, lấy ngón tay út quệt nhẹ vệt kem trên chóp mũi…
A, Fuurin, đẹp quá. Anh mới mua đấy ạ? – cô reo lên khi thấy chiếc chuông gió thủy tinh kiểu Nhật được treo dưới khung cửa sổ ngay góc bàn cô hay ngồi. Cô nhón chân, khẽ đung đưa tờ giấy ước, leng keng, leng keng.
Uhm - anh chỉ ừ, rồi lại xếp lại những chiếc gối dựa đang nằm nghiêng ngả.
Anh viết gì trong tờ giấy thế này?- cô tò mò hết lật rồi xoay, thắc mắc.
Tự đọc tự hiểu thôi - anh trả lời, kiểu trả lời như không có chọc tức cô.
Anh BIẾT THỪA là em có hiểu gì tiếng Nhật đâu. Mà thôi, em cũng chả cần - cô chun mũi rồi lại ngồi xuống. Sáng hôm nay trời không mưa mà cũng chẳng nắng, oi oi hơi khó chịu. Cô dễ bị ảnh hưởng bởi thời tiết, không khí này làm cô không có hứng xem phim. Thế là cô mang sách vở ra đây xin một góc ngồi học. Anh có không đồng ý thì cô cũng kệ, cô vẫn gọi đồ uống, cô có quyền ngồi đến lúc quán café đóng cửa. Cô chúi đầu vào quyển sách, chiếc fuurin vẫn leng keng, leng keng.
Anh ơi… - cô dè dặt hỏi, ngồi đọc sách một lúc thì cũng chán. Tự ép mình vào bài vở trong ngày cuối tuần không phải trong kì thi quả là một ý kiến tồi. Paul vẫn đang ngân nga:
“Day after day,
Alone on a hill,
The man with the foolish grin is keeping perfectly still
But nobody wants to know him,
They can see that he's just a fool”
Alone on a hill,
The man with the foolish grin is keeping perfectly still
But nobody wants to know him,
They can see that he's just a fool”
Chị hôm nọ là ai đấy hả anh? - thấy anh không trả lời, cô càng gặng hỏi
Chị nào?
Cái chị mà nói liến thoắng í anh - cô nói, khẽ nhìn vẻ mặt của anh, cười thầm.
Ai biết.
Cô cúi xuống, miệng lẩm nhẩm theo Paul: “Tôi chỉ là một con ngốc trên đồi, một con ngốc, con ngốc mà thôi…” Anh bật cười, cô biết là anh sẽ cười, mỗi lần cô hát nhại lại theo giọng của Paul như thế.
Cuối tuần sau vẫn có hòa tấu guitar với violin chứ ạ? - cô hỏi bâng quơ, với tay lên trên, chiếc chuông gió lại leng keng.
Ừ.
Sáng thứ 7 tuần sau em không đến đâu ạ.
Lại đi chơi với bạn à?
Không. Em sẽ đến vào buổi tối. Nhớ để dành bàn này cho em nhé. 2 người.
Anh không hỏi nữa, chỉ nhìn cô. Cô vẫn đang xoay vần tờ giấy ước, và chiếc chuông gió vẫn leng keng, leng keng…
Còn tiếp...
Xem tiếp kì 2: Yesterday - Kì 2: Những Cánh Đồng Dâu
0 comments